Rửa Chén Với Lòng Biết Ơn

 
Rửa chén với lòng biết ơn Nhật ký học làm mẹ


"Làm gì có ai lúc nào cũng tươi roi rói?"

Mình đã luôn nghĩ như vậy và tự cho mình cái quyền quạu quọ, hậm hực những khi cạn kiệt năng lượng

Có thể bạn sẽ bắt gặp một phiên bản khác của mình ở một lúc nào đấy - một Thanh cười nhiều hơn, vẫn im im thôi nhưng mặt đỡ cau có đi một, bớt nói đi một tí và nếu có nói cũng sẽ tránh làm đau lòng người khác. 

Và chắc chắn lúc ấy sẽ không phải là 22:30 hàng ngày, khi mình phải đối mặt với một đống chén bát, lâu lâu lại phải chạy vào dỗ con đang thổn thức vì khó ngủ, và nhất là chưa cả đi tắm. 

Mình đã luôn hậm hực vào 22:30 trong suốt những tháng ngày thanh xuân như thế. Và thật đáng buồn khi người duy nhất phải chịu đựng mình là chồng - người cũng đã phải chịu đựng một ngày dài không kém phần mệt mỏi và căng thẳng. Đến bây giờ mỗi lần nghỉ lại, và ngay cả lúc này, mình vẫn luôn thấy có lỗi vì điều đó. 

À để nhấn mạnh việc mình đã luôn ám ảnh về cái "quyền được giận dữ vì mệt mỏi" và để cơn giận thỏa thích xâm chiếm cả tinh thần lẫn thể xác, xin "khoe" là mình còn làm hẳn một bài thơ về nó nữa cơ. Bài thơ nhắc đến "nào có hoa tươi trái suốt bốn mùa", thật ra là sự biện hộ của một người không biết quản lý cảm xúc của bản thân. 

Và mình đã thay đổi như thế nào?

Đó là cả một hành trình dài mà mình cũng không nhớ bắt đầu từ đâu. Chỉ nhớ rằng mình đã đọc kha khá sách và báo mạng về việc thấu hiểu bản thân và năng lượng tích cực, giãi bày rất nhiều với chồng trong sự bình tĩnh và cả nước mắt, day dứt cầu nguyện vì nhận ra con cái và chồng đang phải chịu đựng sự vô lý của mình mỗi ngày. 

Việc đọc sách lúc ấy không phải là "nguồn chân lý" giúp mình nhận ra cái sai, vì thật ra trong thâm tâm mình luôn biết mình đã sai ở đâu rồi. Những cuốn sách chỉ giống như người qua đường tiện tay chỉ chỏ vào tâm can đang chối bỏ trách nhiệm của mình, rằng "bạn sai rồi đấy", "vậy là sai quá sai", "liệu mà sửa đi". 

Dù hơi khó để nói ra điều này, mình nghĩ rằng tình yêu thương từ gia đình đã giúp mình thay đổi. Trong suốt quá trình đó, mình thật sự biết ơn chồng, người bạn đồng hành lúc nào cũng bao dung mình hết mực. Không biết sẽ thế nào nếu giữa những cơn hậm hực liên lỉ tháng ngày như thế, chồng mình cũng phát bực mà ném một mồi lửa vào đống than giận giữ mình đã luôn bày ra sẵn. Ừ thì nếu mình tự cho phép bản thân làm khùng làm điên vì mệt mỏi, chồng mình cũng có lý do đó mà. Hàng ngày ngoài 8 tiếng trên văn phòng, chồng vẫn luôn ngồi trên máy suốt có khi đến nửa đêm, cộng thêm việc nhà chia sẻ cùng vợ, thêm việc dỗ dành một em bé 3 tuổi dễ dàng khủng hoảng. 

Chồng mình chỉ luôn ở đó để xoa dịu cơn giận vô cớ của mình, không trách móc hay kể lể điều gì. Nếu mỗi người cần có một tấm gương để học cách đối nhân xử thế, mình nghĩ rằng mình đã tìm được tấm gương tốt nhất ngay tại tổ ấm này rồi. Hiếm khi nào chồng mang những bực bội về với vợ con, dù công việc có khó khăn như thế nào, nói chuyện với vợ con lúc nào cũng bắt đầu bằng một nụ cười. 

Và hành trình tu tâm dưỡng tính của mình đã chuyển thành chuyện rửa chén với lòng biết ơn như thế. Tất nhiên phải trải qua kha khá thời gian, nghiền ngẫm những cuốn sách để có thêm động lực từ "người qua đường", nhưng chính sự bao dung của gia đình đã giúp mình thay đổi. 

Giờ đây mỗi lần rửa chén, mình cảm tạ Ơn Trên vì gia đình được bình an, biết ơn chồng con đã dành tình yêu thương cho một người đầy thiếu sót là mình, biết ơn vì mình hữu dụng và vẫn có đủ năng lực để chăm sóc gia đình. 

Nên là:

Ai chẳng phải chịu áp lực mà, đúng không? Học cách làm bạn với áp lực và đối xử đúng cách với những người mình yêu thương đối với mình đã là một thành công lớn lao rồi!

27/3/2024
Thanh






Đăng nhận xét

0 Nhận xét