Chuyện Ăn Mặc

Chuyện ăn mặc nhật ký học làm mẹ


Mình chưa từng nghĩ rằng mình có kinh nghiệm gì để mà chia sẻ với người khác về chuyện ăn mặc.

Khái niệm ăn mặc đẹp còn chẳng ăn nhập với cuộc đời mình luôn ấy. Thế nhưng mà dưới góc độ chi tiêu trong gia đình, và với trải nghiệm nhỏ nhoi của một bà mẹ bỉm sữa đang học cách sống thật ý nghĩa từng ngày, mình muốn viết một vài điều để nói với con gái sau này. 

Quần áo cho mỗi người trong gia đình lại có những "quy tắc" mua khác nhau. 

Đồ của chồng luôn chọn cái nào đắt tiền nhất trong khả năng. 

Quần áo của chồng lúc nào cũng tối giản nhất so với cả nhà. Chồng mình rất ít khi sắm đồ và cũng thấy rất phiền khi mua quần áo mới. Thậm chí ảnh còn thấy khó chịu khi quần áo trong tủ nhiều quá, khó chọn lựa và lúc ấy chỉ mặc đi mặc lại cái nào gần nhất trong tầm với cho nhanh. 

Chồng mình chỉ cần vài chiếc sơ mi, quần tây chỉn chu trong những ngày cần gặp khách hàng. Quần áo hàng ngày là quần sọt áo thun đơn giản thoải mái. Thế nên mình luôn cố gắng mua đồ tốt nhất trong khả năng để quần áo được bền và tươm tất dù mặc đi mặc lại nhiều lần. 

Nói là quần áo đắt tiền nhưng mình luôn canh sale để mua được giá tốt. Sơ mi thì chọn vải nào ít nhăn ( thường là các dòng non-iron) dù sau đấy cũng phải là lượt cẩn thận nhưng vải tốt thì ít mất công ủi đồ hơn. 

Hầu hết chồng mình mặc sơ mi của Ivy Moda và Pierre Cardin khá là ổn. Mua sale nên giá khá phải chăng. Với Ivy Moda mình hay canh sale lớn trước tết còn Pierre Cardin thì hay nhờ các chị bán hàng xách tay nội địa trung để ý mấy đợt sale giúp. Mình không rõ hãng có sale nhiều ở Việt Nam như các nước khác không nhưng mà mua hàng nội địa trung về mỗi áo chính hãng chỉ còn dưới 400k siêu hời luôn ấy. Áo thun mình cũng mua của Pierre Cardin luôn. Giặt máy vẫn rất bền. 

Đồ của con thì ưu tiên vải thoáng mát, không ngại mặc đồ cũ.

Trẻ con thân nhiệt cao với hay chạy nhảy nhiều nên nếu mua phải quần áo vải nóng sẽ tội các con lắm, mồ hôi vã như mưa và còn bị rôm sảy nữa. Vậy nên mua đồ cho con mình luôn ưu tiên mua loại nào vải thấm hút mồ hôi tốt. 

Không phải cứ hàng đắt tiền mới tốt. Những bộ đồ vải tole hay lanh cực rẻ (30k một bộ) lại còn thoáng mát vô cùng. 

Quần áo trẻ em hễ kiểu dáng thời trang quá thì phải nghi ngờ chất vải ngay. Vì những bộ đồ mặc diện lên lung linh thường sẽ có hai lớp hoặc một lớp nhưng dày dặn, hoặc thô cứng pha nilon, hoặc tafta, tơ óng sáng lấp lánh nhưng lại dặm ngứa, nóng nực. Thường những bộ đồ mát vải cotton, xô muslin cao cấp (mua hàng nhập khẩu, vnxk hoặc các hãng việt nam) kiểu dáng lại đơn giản hơn nhiều. 

Một vấn đề nữa là quần áo cotton mới sẽ có rất nhiều bụi vải. Đây là điều mình học được từ một nhóm may vá cho con. Có chị giặt sấy quần áo cotton của con sau khi may và thấy rằng sau 2 thậm chí 3 lần sấy vẫn có nhiều bụi vải tích tụ lại. Số bụi vải này nếu con hít vào hàng ngày thật sự làm mình thấy khó thở mỗi khi nghĩ đến. Vậy nên đây là lý do mình vẫn thích cho con mặc đồ cũ nếu có dịp xin được đồ tốt. Đồ cũ đã được giặt hàng chục lần nên không còn bụi vải nữa. Sợi vải cũng mềm mịn hơn hẳn đồ mới mua về. Và nếu mua được đồ si tốt mình vẫn cho con mang bình thường. 

Đồ của mẹ thì thay vì đặt ra quy tắc về việc mua gì, mình muốn áp dụng quy tắc về việc khi nào thì mua hơn. 

Trước đó mình có suy nghĩ đồ của mình cũng nên ưu tiên mua đồ tốt, mắc tiền trong khả năng, nhất là những món đồ cơ bản. Bởi vì đồ mắc tiền mặc vừa đẹp vừa được lâu thì tốt hơn nhiều đồ rẻ mặc lên phom dáng lại ọp ẹp, chẳng đẹp chút nào. Thế nhưng sau này mình nhận ra rằng dù đồ có đẹp, có bền đến đâu chăng nữa mình cũng sẽ có lúc chán mà thôi. Sở thích thay đổi theo cảm xúc, mà cảm xúc lại là thứ chẳng bao giờ ổn định. Vậy nên mình có thể mua bất kỳ cái gì, bất kể nó mắc rẻ đẹp xấu gì, chỉ cần đó là thứ mình cảm thấy phù hợp với lối sống và nhu cầu khi đó, và quan trọng nhất, là lúc đó mình đang thật sự cần. 

thật sự cần, chứ không phải là rất rất muốn. Mua vì cần mới mang lại cảm giác đủ. Mua vì muốn chỉ thấy thiếu càng thêm thiếu. Vì điều mình muốn là vô hạn. 

Mình tưởng tượng rằng có một con quái vật mang tên "muốn" ở trong bản thân mình. Cứ mỗi lúc mình nghe theo lời nó thủ thỉ bên tai, và rồi mềm lòng mua một cái gì đấy để lấp đầy cơn đói của nó, thì mỗi lúc nó sẽ lại phình to hơn, táo tợn hơn và một lúc nào đấy mình sẽ bị nó nuốt chửng để thỏa mãn cái sự "muốn" của mình. 

Hơn nữa, mình cho rằng quần áo không phải là thứ cần ưu tiên số một số hai trong cuộc đời của mình. Mình có kha khá những thứ cần ưu tiên, như là gia đình, xã hội, kiến thức, sức khỏe, và trong đó không có điều nào là trở thành một người ăn mặc hợp thời hợp mốt cả. Với quần áo, mình chỉ cần gọn gàng, lịch sự và phù hợp với hoàn cảnh là ổn rồi. Mà với tiêu chí như vậy mình chẳng cần phải tiêu tốn quá nhiều tiền cho quần áo làm gì. 

Thế nên mình nghĩ rằng, với một sào đồ đầy ắp đầy đủ quần áo mặc ở nhà, mặc đi lễ, đi tiệc, đi ra ngoài đón con như hiện giờ, điều mình cần là một quy tắc rõ ràng về việc khi nào thì cần mua, nhằm giúp mình bỏ ngoài tai lời "rù quến" của quái vật ham muốn kia, cũng như bỏ bớt ngoài tai những suy nghĩ, đánh giá của người khác. 

Và đây là nguyên tắc của mình:

Chỉ mua môt món đồ nếu nó vẫn nằm trong giỏ hàng sau hơn 2 tuần suy nghĩ. 

Sự thật là nếu mình chợt lên cơn thích một món đồ gì ấy, thích thích dữ lắm mà không thật sự cần đến, là tầm khoảng chiều ngày hôm đó thôi mình đã có xu hướng hủy đơn vì đổi ý rồi. Thế nên nếu một món đồ vẫn ở đến 2 tuần trong giỏ hàng online của mình thì chắc hẳn là mình khá cần có nó rồi đấy. Sau 2 tuần thì quyết định của mình dễ dàng hơn. Mình dễ buông bỏ hơn hoặc rõ ràng hơn về việc mình sẽ mặc chiếc quần chiếc áo mới này khi nào, bao nhiêu lần những ngày sắp tới. Thời gian 2 tuần cũng không phải cố định vì có những món đồ mình chờ lâu hơn để có thể mua vào đợt sale sắp đến. Mua được một món đồ ưng ý với giá tốt vẫn luôn là niềm vui nho nhỏ của mình. 

Mặc đẹp thì vui đấy nhưng biết được đâu là giới hạn của mình, đâu là điều mình thật sự cần còn vui hơn nhiều. Nhiều lúc dọn dẹp tủ đồ, mình tự hỏi chiếc váy Poxi mua sale 350k mặc một lần cất tủ kia có làm mình vui bằng 3 cuốn sách của Keigo không? Tại sao mình lại tiếc tiền cho một khóa học mang đến nhiều cơ hội trong khi không hề tiếc khi mua một cái áo mới của Marc dù chẳng có cơ hội nào mặc đến? Một cái áo cái quần mới có thật sự mang lại niềm vui, mang đến một sự thay đổi tích cực trong cuộc sống của mình chăng, hay chỉ là thỏa mãn cơn "đói khát" tức thời của cảm xúc, của mong muốn được công nhận? 

Suy cho cùng, đến cuối ngày, hay là cuối đời đi chăng nữa, quần áo chưa bao giờ nên là một điều cần phải dành thời gian và tiền bạc quá nhiều. 

Vì nó không phải là một trong những điều quan trọng nhất. 

24/4/2024

Thanh









Đăng nhận xét

0 Nhận xét